“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” là cuốn sách rất hay được viết bởi tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Cuốn sách này dành tặng cho mỗi người chúng ta một tấm vé đặc biệt nhất cuộc đời đó là trở về tuổi thơ để xua tan những sầu muộn, u ám của thế giới người lớn, và dĩ nhiên trên chuyến tàu trở về ngày xưa ấy thì sẽ không có một ai là người soát vé… Hôm nay Tủ Sách Tinh Hoa sẽ mang tới cho bạn một cuốn sách có tên “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”, hãy cùng theo dõi nhé!
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ – Con đường tìm về tuổi thơ tươi đẹp và hồn nhiên
Đừng vội nghĩa cuốn sách này chỉ dành cho những ai còn ở độ tuổi quậy phá, lũ trẻ con mà nó dành cho tất cả chúng ta, những người đã có những khoảnh khắc tươi đẹp, rực rỡ của tuổi thơ.
Ở mặt sau cuốn sách thì chính tác giả Nguyễn Nhật Ánh cũng đã khẳng định rằng: “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Cuốn sách là tấm vé quay trở lại cái thời tuổi thơ đầy hồn nhiên, tiếng cười. Và lồng vào đó là những nỗi lo toan, trăn trở về cuộc sống của người lớn.
Nội dung sách “Cho tôi một vé đi tuổi thơ” – Nhẹ nhàng nhưng chạm tới trái tim người đọc
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã đưa người đọc lên chuyến tàu trở về ngày xưa thăm lại tuổi thơ và tình bạn dễ thương của 4 bạn nhỏ trong khu xóm là Mùi, Tủn, Tí Sún và Hải Cò. Nhân vật chính là thằng cu Mùi – chính là tác giả, nhân vật này là điểm tựa để ông thả hồn vào những suy ngẫm, triết lý về cuộc đời. Mở đầu là câu cảm thán của cậu bé 8 tuổi nhưng tâm hồn như ông cụ non: “Một ngày tôi thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt”.
Một buổi sáng, cu Mùi lười biếng, vùi mình vào giấc ngủ còn mẹ cậu thì lại đánh thức con trai bằng mọi cách. Mỗi ngày dài với những sự việc nhàm chán lặp đi lặp lại khiến cu Mùi uể oải. Cậu bé này cùng những người bạn tinh nghịch của mình đã có ý tưởng thay đổi cuộc sống tẻ nhạt xung quanh. Từ đó đám trẻ nghịch ngợm đã có những tình huống khôi hài, mang tới cho độc giả những tiếng cười thoải mái.
Đám trẻ con gọi chó là bàn ủi, gọi cuốn tập là cái chân, nói cái giếng thay cho cái cặp, cái miệng là cánh tay, nói đi chợ thay cho đi ngủ…Và trong thế giới tưởng tượng ấy, những cậu bé cô bé nghiễm nhiên trở thành những nhân vật mà mình ao ước trở thành. Mùi làm hiệu trưởng, Tí Sún là Bạch Tuyết, Tủn là tiếp viên hàng không còn Hải Cò làm cảnh sát trưởng. Nhóm bạn khôn chỉ muốn thay đổi bản thân mà còn muốn xoay chuyển nền giáo dục khi sáng tạo ra bảng cửu chương mới.
Review cuốn sách Cho tôi một vé đi tuổi thơ
Cuốn sách này như một thước phim quay chậm giúp độc giả tìm về ký ức thời thơ ấu. Ai trong chúng ta có lẽ cũng giống như Tí Sún, Hải Cò luôn nuôi ý nghĩ sẽ tìm được kho báu đến mức xới tung cả khu vườn. Chúng ta ai cũng có những “mối tình” vô tư ngốc nghếch như Tủn và Mùi.
Nhưng sau những nụ cười sảng khoái vì sự hồn nhiên, ngây thơ của trẻ nhỏ thì chắc chắn sẽ có những giây phút chạnh lòng khi 4 đứa trẻ mở phiên tòa phán xét lỗi lầm của người lớn. Cu Mùi trách móc ba mẹ luôn cho mình tài giỏi, luôn đúng để rồi ép con của mình làm theo mong muốn của mình, Tí Sún thì kể tội cha mình hay uống rượu, nhậu nhẹt say tới mức đâm vào cột điện, khi nghĩ tới cảnh phải làm trẻ mồ côi thì cô bé đã rưng rưng nước mắt.
Khi đọc tới đây thì chắc chắn nhiều bậc phụ huynh phải giật mình và tự hỏi cách giáo dục con cái của mình đã đúng hay chưa, đã thực sự lắng nghe nguyện vọng, tâm tư của con mình hay chưa?
Cuốn sách này không chỉ là lời thủ thỉ của những đứa trẻ muốn gửi tới cha mẹ mình mà còn là hồi chuông thức tỉnh cho những bậc phụ huynh rằng không phải đứa trẻ nào cũng thông minh xuất chúng thế nhưng hãy luôn lắng nghe mong muốn của con, để cho những đứa trẻ được lớn lên với tuổi thơ tràn đầy kỉ niệm.
Trong cuốn sách có một câu chuyện nhỏ nhưng nó lại là chi tiết lấy đi nhiều nước mắt của người đọc đó là khi tác giả kể về trại chó hoang. Thuở thơ ấu, rất nhiều trong chúng ta có những người bạn bốn chân thân thiết. Và Tủn, cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún cũng không phải ngoại lệ. Những chú cún đi lạc đã được bốn bạn nhỏ nhận nuôi, nhịn mặc nhịn ăn để chăm sóc, nuôi dưỡng chúng và còn dày công làm huấn luyện viên. Nhà của Tí Sún đã trở thành “đại bản doanh” để chăm nuôi đàn cún cưng.
Sự rộng lượng của ba Tí Sún khiến bọn trẻ vô cùng cảm kích, ông không hề la mắng khi đám trẻ đưa bầy chó về nhà. Thế nhưng mãi sau chúng đau đớn nhận ra sự dễ tính của ba Tí Sún là có mục đích. Những chú cún cưng dần biến mất, bọn trẻ ngơ ngác không biết lý do, ban đầu vẫn mất côn đi kiếm cho tới khi những người bạn bốn chân nằm trên bàn nhậu của những bậc phụ huynh. Có thể với người lớn thì nó đơn thuần là món ăn thế nhưng với trẻ nhỏ thì đó là người bạn thân thiết. Giết chết tình bạn của con mình thì khác gì cướp đi niềm vui của con trẻ. Đây không phải là hành động độc ác, tàn nhẫn tâm hay sao?
Xuyên suốt “Cho tôi một vé đi tuổi thơ” chúng ta đã được cười, được khóc. Được trở về tuổi thơ tinh nghịch, hồn nhiên và có cả những giây phút lắng đọng tự vấn chính mình. Cuốn sách này chính là niềm an ủi, là tấm vé để ai cũng có thể quay về những năm tháng quý giá tuyệt vời. Quay về, về để làm trẻ con, hiểu trẻ con trước khi học cách thành người lớn. Nó cũng là cách để gột rửa đi những mệt mỏi khi thế giới của sự trưởng thành đầy rẫy những vụ lợi toan tính.